Đường thành phố Sầm Sơn sạch bóng
Những cây bàng song song với biển
Xem thêm: Vị vua nào trong sử Việt vay nợ khắp nơi, biệt danh Chúa Chổm?
Lá mượt mà ngời ngợi giữa trời xanh!
Bài thơ được mở đầu bằng một khung cảnh thiên nhiên thật đẹp đẽ và tráng lệ. Đó là hình ảnh cả thành phố Sầm Sơn vươn mình thức giấc sau một đêm mưa “sấm sét xé trời”. Thành phố bỗng trở nên “sạch bóng”, nguy nga, lấp lánh dưới ánh bình minh huy hoàng. Điểm nhấn đặc biệt của Thành phố là những cây bàng “song song với biển”, tán lá “mượt mà ngời ngợi”. Ở đây, Nhà thơ Hồng Vinh đã liên tiếp dùng những cặp từ láy đầy sức gợi đan cài, lồng xoắn trong câu thơ, tạo nhịp thơ chuyển động. Nếu từ “song song” mô tả thế chắc khỏe, vững chãi, hiên ngang của những cây bàng trước gió biển ào ào, thì “mượt mà ngời ngợi” lại cho thấy một sức sống mãnh liệt đang cuồn cuộn trào dâng từ rễ sâu lên thân, tỏa rộng tới cành rồi bật lên thành màu xanh mướt của muôn ngàn chiếc lá.
Em lại nhớ tán bàng vuông Trường Sa
Lá rung nhẹ giữa sóng gầm như thác
Một mình anh gác bên cột mốc
Nỗi nhớ đất liền như thủy triều lên...
Nước sông Mã hòa biển Sầm Sơn
Không hiểu có cuộn ra ngoài ấy
Em gửi tình em vào con sóng
Mong được quyện hòa điều thiêng liêng...
Hai khổ thơ tiếp đã thể hiện sự tài tình, khéo léo của Nhà thơ Hồng Vinh khi ông đã lấy hình tượng cây bàng làm “chiếc cầu nối” giữa biển và đất liền. “Lá rung nhẹ giữa sóng gầm như thác” thể hiện sự vững vàng, kiên định của cây bàng vuông ở Trường Sa. Tính chất đặc trưng này của cây bàng vuông ở Trường Sa cũng rất đồng điệu với cây bàng “song song với biển” ở Thành phố Sầm Sơn. Đây lại vừa hay là lý do vô cùng phù hợp để tác giả buông từ “nhớ” một cách rất tự nhiên trong câu thơ “Em lại nhớ tán bàng vuông Trường Sa”. Chính từ “nhớ” này đã khắc họa thành công hai nhân vật trữ tình trong bài thơ: “Anh” – cây bàng vuông ở Trường Sa và “Em” – cây bàng “song song với biển” ở Sầm Sơn. Em là cô gái thủy chung ở miền biển mặn mòi nắng gió. Anh là người lính dũng cảm, kiên trung làm nhiệm vụ thiêng liêng canh gác cột mốc biên cương ngoài biển xa, cũng là bảo vệ hòa bình cho đất nước, gìn giữ sự bình yên cho cuộc sống của Em ở đất liền. Sự giao hòa càng trở nên sâu đậm bởi không chỉ Em nhớ mà Anh cũng nhớ. Hơn nữa, nỗi nhớ trong Anh còn dâng trào mạnh mẽ, mãnh liệt như “thủy triều lên”. Nỗi nhớ ấy dài rộng, lớn lao, thiêng liêng, đau đáu bởi Anh không chỉ nhớ Em mà còn nhớ quê hương, xứ sở, nhớ bao người thân yêu nơi quê nhà. Hiểu được điều ấy mà “nước sông Mã hòa biển Sầm Sơn”. Nếu nỗi nhớ của Anh gom hàng ngàn con sóng thành “thủy triều lên” thì nỗi nhớ trong Em như dòng sông Mã kết nối bao miền đất, cuồn cuộn chảy dài từ Điện Biên, Sơn La, qua Thanh Hóa rồi đổ về Biển Đông. Dòng sông ấy trường tồn, kiên cường, thủy chung, son sắt, tiếp cho Anh thêm sức mạnh để bảo vệ vững chắc những gì thiêng liêng, cao quý nhất.
Tết năm xưa, anh làm chuyện dị thường
Mang bánh chưng gói bằng lá bàng vuông
Từ Trường Sa về tận Sầm Sơn
Lũ trẻ hò reo, quây quần thưởng thức!...
Ở khổ thơ tiếp theo, Nhà thơ nhắc về kỷ niệm đáng nhớ ở một thời khắc đặc biệt là Tết. Đây chính là sự tinh tế của Nhà thơ Hồng Vinh. Bởi nhắc đến Tết là nhắc đến truyền thống văn hóa lâu đời của người Việt Nam. Tết trở thành những ngày quan trọng, thiêng liêng nhất trong năm để mỗi gia đình sum họp. Điều đáng chú ý, cây bàng tiếp tục là “chiếc cầu nối” giữa biển và đất liền. Nhưng đến khổ thơ này, “chiếc cầu nối” ấy còn được Nhà thơ Hồng Vinh nâng lên là chiếc cầu nối truyền thống văn hóa. Lá bàng vuông được người lính sử dụng để gói bánh chưng thay lá dong, làm thành một thức quà mang đậm văn hóa dân tộc nhưng lại vô cùng đặc trưng của Trường Sa để gửi về đất liền. Trong khó khăn, gian khổ, bằng đức tính cần cù lao động, sức sáng tạo của mình, người lính đã lập nên thành quả mới. Những chiếc bánh chưng gói bằng lá bàng vuông “dị thường” mà lại phi thường, thơm ngon vị mặn mòi của biển, sâu sắc truyền thống văn hóa và thấm đượm tình cảm của những người lính dành cho hậu phương yêu dấu. Bởi vậy khi nhận được quà, lũ trẻ đã không giấu nổi niềm vui sướng hồn nhiên mà “hò reo, quây quần thưởng thức”.
Đêm qua, hầu như em thức trắng
Tim em đập liên hồi vì sấm sét
Cầu trời ngoài ấy bình yên
Anh vẫn vững tâm bên cột mốc chủ quyền!
Mong mùa đông qua nhanh
Được đón anh về phép Tết
Một ngày trôi đi, dài vô tận
Sao đêm sum vầy như cơn gió vút qua?!
Thời gian vật đổi, sao dời
Song tình ta vẫn xanh như tán bàng xuân ấy
Thuyền chài em cứ lướt sóng tung bờm
Đều cập bờ mỗi sớm bình minh!
Giữ nỗi nhớ lâu bền như giữ lửa hồng
Bếp củi bập bùng đêm luộc bánh chưng
Khóm lá dong trước nhà, em tưới tắm sớm hôm
Và ruộng đậu xanh vụ này trĩu quả ...
Nắng mưa có tàn phai nhan sắc
Nhưng tình yêu anh rộng dài như biển
Em cảm nhận tâm hồn vẫn phơi phới hoa niên
Đón anh về trong nghĩa cả tình thâm...
PHAN LIÊN
Hà Nội, ngày 26/8/2024
Bình luận