Quê hương xanh mãi tâm hồn

Từng đợt gió mát trong lành thổi qua, mang theo hương thơm dịu dàng của mùi lúa chín, khiến lòng tôi như nhẹ nhàng hòa mình vào không gian thanh bình ấy.

Quê hương tôi không phải là một địa danh nổi tiếng của miền đất chín rồng, không có những thắng cảnh nên thơ hay những công trình kiến trúc độc đáo. Nhưng với tôi mỗi góc xóm nhỏ, mỗi con đường, mỗi bờ tre xanh đều mang một ý nghĩa đặc biệt.

Tất cả những ngày hè nắng chói, những tiếng cười giòn tan của lũ trẻ chúng tôi khi chạy nhảy, chơi đùa dưới tán cây. Mọi thứ đã in sâu trong trí nhớ tuổi thơ tôi.

Xem thêm: Khi gen X, gen Y và gen Z là người một nhà

Tôi nhớ những buổi sáng sớm, khi mặt trời còn chưa lên, cả xóm đã thức dậy. Tiếng gà gáy vang vọng xa khắp nơi. Má tôi thường dậy sớm, nấu một nồi nước sôi châm trà để ba ngồi nhâm nhi trước khi ra đồng.

Sáng sớm tôi thường theo má ra vườn nhà, hái những trái cà chua chín mọng, những cọng rau đồng xanh tươi non mướt để chuẩn bị cho bữa trưa. Những khoảnh khắc giản dị ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức tôi.

Quê hương không chỉ là nơi tôi sinh ra và lớn lên, mà còn là nơi tôi tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Những ngày tháng học xa nhà, tôi thường nhớ về những buổi chiều dịu nắng, tôi cùng đám bạn đi dọc theo con đường ruộng ngắm nhìn những cánh đồng bát ngát, nghe tiếng chim hót líu lo trên những tán cây. Mỗi lần trở về tôi lại cảm nhận được sự thay đổi, sự phát triển của làng quê nhưng vẫn giữ được nét đẹp mộc mạc giản dị.

Xóm tôi nằm bên dòng sông hiền hòa. Dòng sông này đã chứng kiến biết bao sự kiện, biết bao câu chuyện của người dân nơi đây. Mỗi buổi chiều sau giờ học, tôi thường ra bờ sông ngồi câu cá cùng ba. Ông kể cho tôi nghe về những ngày kháng chiến những trận đánh ác liệt, nhưng cũng đầy lòng tự hào của người dân ở đây. Tôi lắng nghe, cảm nhận được sự kiên cường, bất khuất trong từng câu chuyện ông kể, làm cho tôi thêm yêu quý quê hương mình hơn.

Những ngày tháng đi xa, tôi mang theo hình ảnh làng quê, mang theo tình yêu và nỗi nhớ da diết về ngôi nhà nhỏ, về con đường quen thuộc, về những cánh đồng lúa bát ngát. Mỗi khi nhớ quê, tôi lại nhớ đến những buổi chiều hoàng hôn, khi bầu trời nhuộm một màu vàng óng, khi những cánh diều bay cao mang theo những ước mơ của lũ trẻ chúng tôi thời ấy.

Tôi nhớ những buổi chiều mùa cuối hạ, khi cánh đồng lúa chín vàng rực dưới ánh nắng. Tiếng máy gặt vang lên rộn ràng, hòa cùng tiếng cười nói vui vẻ của bà con nông dân trúng mùa. Mỗi lần thu hoạch, cả xóm như một đại gia đình, cùng nhau làm việc, cùng nhau chia sẻ niềm vui.

Tôi nhớ lắm những bữa cơm chiều, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm giản dị nhưng ấm áp tình thương. Má tôi thường kể chuyện cổ tích, ba thì kể chuyện ngày xưa kháng chiến, còn tôi và anh chị em thì chăm chú lắng nghe, cảm nhận được sự yêu thương, gắn kết của gia đình.

Tôi thấy mình thật may mắn khi được sinh ra và lớn lên ở một nơi đẹp và yên bình như thế. Tôi yêu những buổi sáng tinh mơ, khi sương mờ còn chưa tan, cả xóm như chìm trong một giấc mơ huyền ảo.

Tôi yêu những buổi trưa hè, khi tiếng ve kêu râm ran, bóng cây xanh mát che chở cho lũ nhỏ chúng tôi.

Tôi yêu những buổi chiều hoàng hôn, khi cánh đồng lúa như được nhuộm vàng, khi gió thổi nhẹ nhàng, mang theo hương thơm dịu dàng của mùa lúa chín.

Những buổi chiều yên ả nơi quê hương luôn để lại trong lòng tôi những dấu ấn khó phai. Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh nắng cuối ngày chiếu rọi khắp cánh đồng, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp.

Đứng giữa cánh đồng rộng lớn, tôi cảm nhận được sự nhỏ bé của mình trước thiên nhiên bao la. Nhưng cũng chính tại nơi đây tôi tìm thấy sự bình yên và an lành mà không nơi nào có được.

Xem thêm: 6 quán cà phê biệt thự cổ ở Hà Nội

TRẦN VĂN THÁI

Thành phố Trà Vinh - tháng 6/2024