Nhớ đò Lười

Con đò gắn với mỗi dòng sông, bến nước, là nguồn cảm hứng bất tận cho thi ca

Đò ngang ai đặt tên Lười (*)
Để cho năm tháng nụ cười nhớ nhau
Đi tìm em ở nơi đâu
Bên này bên ấy đêm thâu gọi đò
Một thời cày cấy, đói no
Tắm mưa gội nắng rỗng bồ tháng ba
Chẳng còn vạt cải bung hoa
Lối xưa cỏ mọc, vườn nhà đất hoang
Chiến tranh duyên phận lỡ làng
Đôi bờ sông Sặt sang ngang vắng dần
Bụi dầy mờ những dấu chân
Lò vôi khói tỏa cứ dần dần xa
Chẳng còn ngõ 1.5.3
Xóm xưa lên phố, cờ hoa rợp trời
Mùa ngâu lác đác mưa rơi
Giọt vương lối cũ đứng ngồi nhớ thương
Nối sông, rồi lại nhập phường
Ve kêu, phượng thắm vấn vương bóng người
Mạn thuyền sóng vỗ bao đời
Có ai còn nhớ đò Lười sớm nay.

------------------

Xem thêm: 'Mở cửa' đón đoàn làm phim thế giới

Xem thêm: Đức Linh: Phát huy thế mạnh du lịch sinh thái, du lịch canh nông

(*) Bến đò ngang trên sông Sặt, lối tắt đường vòng vào thị xã Hải Dương thời bao cấp.

NGUYỄN ĐỨC VÂN