Lại chuyện Píc-cồ-bôn về làng tôi

Ảnh minh họa.

Nguồn: Internet.

Vì cái việc anh Tí Tởn gọi nhầm, mà làng tôi - người thì gọi đây là môn Pô-kê-mon, người thì gọi là Pi-ka-chu. Nhưng thôi kệ đi, vì nghe đâu trên thành phố người ta cũng gọi lộn xộn thế.

Xem thêm: Nơi điều trị những vết thương khó lành | Sức khỏe cộng đồng | 28/09/2024

Xong cái lễ phát động, thì phải đi kêu gọi hội viên để thành lập các câu lạc bộ. Đám thanh niên thì nhanh lắm, chưa cần “vận” thì chúng đã “động” từ bao giờ. Nhóm trung, cao tuổi và một số đối tượng đặc thù thì khó hơn, nên Hội đồng làng phải đến tận nhà, ra tận đồng để thuyết phục.

Vợ anh Móm mếu máo:

  • Các bác tha cho chồng em, ngoài vợ ra, chồng em biết mỗi nghề hoạn lợn, mà nghề ấy giờ cũng neo việc lắm, tiền đâu ra mà chơi cái con Pô-kê-mon với Pi-ka-chu được ạ. Đấy! Các bác xem, đến cái quần, cái áo tử tế còn chả có mà mặc, quanh năm xà lỏn với áo ba lỗ...

  • Tốt quá, tốt quá, càng tốt... Thế chị không biết là chơi cái môn thể thao Píc-cồ-bôn này - chứ không phải “mon” với “chu” rõ chưa?! - rất là tiết kiệm, như là quần áo ấy, cứ phải là càng ngắn một tí, hở một tí, thoáng một tí nó mới đúng... kiểu. Khuyến khích xà lỏn với áo ba lỗ. Thế nhé, chốt nhé!.

Ông Thông Manh thì cười hềnh hệch:

Xem thêm: Chương trình độc tấu piano 'Hành trình hồi sinh' của nghệ sĩ Lưu Hồng Quang

  • Các ông có bị... thấy mờ mờ như tôi không mà lại đi mời người mù dở chơi cái môn này. Cái cửa phòng bà nó còn lần mãi mới ra chốt, huống gì cái cán vợt...

  • Ông lại không biết rồi, chơi Píc-cồ-bôn là bằng uống mười thang thuốc bổ, nhất là với những người cần thuốc bổ mắt như ông. Ghé tai đây tôi nói nhỏ - bác Trưởng làng thoáng thấy bóng bà Thông Manh ngoài sân thì kéo ông Thông Manh lại gần.

  • ... “ngắn” á... “thoáng” á... “trắng á”... “tròn căng”... Úi!... Được - ông Thông Manh đập bàn cái bộp - Giờ đi sắm vợt luôn, quỹ bao nhiêu đóng luôn.

Chị Tý Toét cười trừ:

  • Các bác thông cảm, em còn mỗi một mình để lo nhà cửa, vườn tược, con lợn, con gà, cơm nước cho mẹ già. Bỏ đấy đi chơi, người làng lại đánh giá...

  • Ơ cái nhà chị này, đây là đóng góp cho phong trào thể thao của làng, chúng tôi chẳng đánh giá, chẳng khen ngợi thì thôi, ai ra đấy mà đánh với chẳng giá. Mà ghé đây tôi nói nhỏ...

  • “Được ngắn một tí ạ?”... “Phải thoáng ấy ạ?”...

  • Đấy! Đẹp thế này, không phô ra thì đố thằng nào biết mà rước... Một công chơi mà được mấy công việc phải không nào. Mà thằng Xảo Lùn cũng tham gia đấy biết không?!.

  • Vâng, thế em tham gia - chị gái góa đỏ mặt gật đầu.

Đấy, về cơ bản quý vị hình dung ra một trong các câu lạc bộ Píc-cồ-bôn của làng tôi rồi đấy. Làng tôi đang tiến tới nhà nhà chơi Píc-cồ-bôn, người người chơi Píc-cồ-bôn, phấn đấu là đơn vị dẫn đầu phong trào Píc-cồ-bôn của xã, thậm chí là của huyện ấy chứ.

Nguyên Phong