'Hủ tiếu' hay 'hủ tíu'?

“Hủ tiếu” hay “hủ tíu”, theo Vương Hồng Sển (Sài Gòn Tạp Pín Lù), vốn là một món ăn của người Triều Châu, tên gốc là “củi tíu”. Trong đó, “củi” nghĩa là quế, “tíu” là nhỏ. “Củi tíu” hiểu là bánh bột cọng nhỏ, có mùi quế. Đây là một món ăn với thịt heo, tôm tơi, gan heo… Sau này, người dân đọc trại “củi tíu” thành “hủ tíu”.

Tuy nhiên, trong Từ điển tiếng việt: 41.300 mục từ, GS. Hoàng Phê lại ghi nhận “hủ tiếu”. Nghĩa là một “món ăn làm bằng bột gạo với thịt lợn, tôm băm, chan nước dùng hoặc xào khô”.

Tương tự, Đại từ điển tiếng Việt (1999) cũng giải thích “hủ tiếu: món ăn phổ biến ở Nam Bộ, có gốc từ món ăn của người Hoa, có bánh trắng, sợi nhỏ và giòn hơn bánh phở, thơm mùi tôm khô, vị ngọt”.

Xem thêm: Bài hát về Tổng Bí thư Lê Duẩn được nhận giải thưởng của Hội Nhạc sĩ Việt Nam

Xem thêm: Góp tự hào để vang mãi chiến công

Tóm lại, “hủ tíu” là từ gốc được phiên âm từ tiếng Triều Châu còn “hủ tiếu” là từ được ghi nhận vào từ điển với tư cách toàn dân. Ngày nay người ta chấp nhận cả hai cách viết “hủ tíu” lẫn “hủ tiếu”.

Tuấn An - Hina