Mỗi lần ngước lên vòm lá xanh ngát, tôi tự hỏi tại sao những chùm bông li ti dịu dàng ấy lại nảy lên được từ những cành khô khỏng gầy gò như đã chết đi vậy. Lá xanh, thân nâu, hoa tím và loài sâu ăn lá cũng xanh rờn, cây khế bên thềm bao năm dường như không một chút đổi thay, chỉ tôi là lớn lên với những mất mát và đớn đau của tuổi. Hoa khế bên thềm vẫn xôn xao mỗi độ tôi trở về căn nhà xưa, ngọt ngào và thanh bình không tả nổi.
Cuối mùa hoa, thoảng trong vòm lá hoa, từng trái khế xanh đến ứa lòng nhú lên rồi phỏng ra năm cạnh rõ ràng, ướt mọng. Cây khế sau mưa nặng trĩu những nước và lá hoa, dạo đó đàn chim bay về ríu rít trong vòm lá, lũ trẻ hò nhau đọc một câu vu vơ trong câu chuyện cổ tích “Ăn một quả khế; Trả một cục vàng; May túi ba gang; Mang đi mà đựng…” Hoa khế rơi rụng, khô xác rồi như tan vào đất, chỉ sau ngày nắng, ngày mưa, đã không còn vết dấu.
Xem thêm: Cuộc thi ảnh Đất nước ngàn hoa của báo Sài Gòn Giải Phóng
Xem thêm: Ngày hội Văn hóa dân tộc Chăm: Vinh danh 2 bảo vật quốc gia mới ở Ninh Thuận
Ở núi lạ, bỗng gặp lại màu hoa khế năm nào, và rất nhiều hoa dại ngập tràn dưới chân, khẽ khàng “Những đường thêu chiếc áo cũ màu cây; Em về đứng dưới hiên nhà lá rũ…
MỘC ANH
Bình luận